Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

Trắng tay ra đi khi chấp nhận làm người tình của sếp

Một ngày nhìn trên gương tôi mới phát hiện ra những vết chân chim hai bên khóe mắt, tôi mới giật mình, tuổi 30 đã đến từ lúc nào không hay.
Tự tin vào nhan sắc học thức nên tôi luôn kiêu căng và chảnh hơn những cô gái khác. Xung quanh tôi không thiếu những chàng trai theo đuổi sẵn sàng xin chết, nhưng tôi không thèm để mắt đến những chàng trai đó. Đơn giản họ không đáp ứng được nhu cầu và những tham vọng của tôi. Tôi mong muốn lấy một người giàu có, đủ điều kiện để có thể chiều chuộng tôi. Mặc dù chẳng thiếu người có điều kiện có thể lo cho tôi như vậy nhưng tôi vẫn không ưng được ai.
Tôi xin ứng tuyển vào vị trí trợ lý giám đốc cho một công ty kinh doanh, với những kinh nghiệm và tự tin vào bản thân tôi dễ dàng trúng tuyển. Vào làm việc rồi tôi mới biết giám đốc đáng tuổi bố mình. Dù đã có tuổi nhưng ông giám đốc trông vẫn trai tráng và khỏe mạnh lắm.
Sếp lớn tuổi và lại rất tâm lý. Tiếp xúc và làm việc nhiều mới thấy sếp là người cởi mở và vui tính, lại nắm bắt được tâm lý của những người trẻ tuổi như tôi. Lâu dần sếp bảo là đừng gọi là chú - cháu nữa mà chuyển sang gọi anh – em cho trẻ trung. Vậy nên tôi cũng không còn gọi sếp là chú nữa mà chuyển sang gọi bằng anh.
Một lần đi công tác ngoại tỉnh, tôi đã chủ động đến với anh. Sau đêm đó, anh đề nghị tôi làm người tình bí mật. Tôi gật đầu nhận lời, tôi vui mừng khi cá đã sắp cắn câu. Tôi bắt đầu lên kế hoạch để anh phải chi ra những khoản tiền lớn mua xe, mua nhà, mở cửa hàng theo như mong muốn của tôi. Tôi sẽ tiến hành dần từng bước một.
Trắng tay ra đi khi chấp nhận làm người tình của sếp

Tôi chấp nhận làm người tình của người đáng tuổi bố mình để đạt được tham vọng.

Gần nửa năm trời bên nhau chấp nhận làm người thứ ba. Tôi sống trong hạnh phúc lẫn ghen tuông vô cớ, mặc dù tôi chẳng có tư cách gì ghen tuông với anh. Anh rất biết cách làm cho tôi vui, anh quan tâm cho tôi từ nhũng thứ nhỏ nhặt nhất, anh lại còn bắt tôi phải tuân theo chế độ ăn uống khắt khe, tập thể dục để chăm sóc sức khỏe. Không những vậy anh còn khuyên tôi rất nhiều điều về cuộc sống.

Đôi khi bên anh tôi đã thầm ước giá như anh trẻ lại và chưa có gia đình để tôi có thể đàng hoàng đến bên anh. Và hình như tôi đã yêu anh mất rồi, tôi không còn nghĩ đến những kế hoạch, những tham vọng của tôi nữa.
Anh thì thầm bên tai tôi: “Em chịu khó một vài năm ở bên cạnh anh, khi anh về hưu rồi anh sẽ không để em thiệt đâu. Anh sẽ bù đắp tuổi xuân cho những năm tháng em đã đánh mất vì anh. Sau này anh sẽ đưa em một khoản đủ để em lo cho cuộc sống riêng của mình sau này”. Tôi nghĩ mình có lòng tận tâm với anh thì chắc chắn anh sẽ không phụ mình được.
Chẳng bao lâu anh mua cho tôi một chiếc xe ô tô để tôi tiện đi lại, mặc dù tôi không yêu cầu. Tôi muốn anh để giấy tờ xe đứng tên tôi nhưng không được. Khi nhận lời làm người thứ ba của anh, tôi từ chối hết mọi quan hệ riêng tư như anh yêu cầu. Cuộc sống của tôi chỉ còn xoay quanh công việc và anh, tôi nghiễm nhiên coi anh là một phần gia đình của mình. Ngoảnh đi ngoảnh lại, mối quan hệ của chúng tôi kéo dài được gần 3 năm.
Một hôm tôi hơi nhức đầu nên đến công ty muộn, lúc tôi đẩy cửa vào phòng làm việc thì bên trong tôi nghe tiếng nói chuyện điện thoại của anh:"Con đó chỉ là "rau sạch" của tôi thôi, ai dại gì mà cứ giữ mãi bên cạnh. Với lại mụ sư tử nhà tôi cũng đánh hơi thấy rồi không khéo lại lớn chuyện". Nghe những điều đó, tôi biết là anh ám chỉ mình nhưng tôi im lặng. Nghe những lời nói đó, tôi cảm thấy lương tâm mình bị xúc phạm, chưa bao giờ tôi thấy nhân cách của mình bị hạ thấp và rẻ rúng như vậy.
Nghĩ lại những năm tháng ở bên cạnh anh, công danh, tiền bạc tôi chẳng phải lo lắng. Nhưng tôi không có hạnh phúc thực sự của riêng mình. Tôi cũng không có cơ hội nào để bước chân vào tổ ấm của anh. Anh vẫn vậy, vẫn đi đi về về giữa tôi và gia đình. Tôi nhận ra tôi không giữ được trái tim anh vì chỉ cần một cú điện thoại của vợ là anh đã cun cút đi về. Thì ra, anh không thể đánh mất gia đình mà anh đang có, cũng đúng mọi chuyện phanh phui ra thì thể diện anh để vào đâu.
Tôi chấp nhận những ngày dài cô đơn, chấp nhận những hôm ốm đau không anh bên cạnh chăm sóc, chấp nhận cuộc sống thui thủi đợi anh đến bên trong 4 bức tường. Vậy mà tôi nhận lại chỉ là thứ hạnh phúc ảo, thứ tình cảm thương hại.
Trắng tay ra đi khi chấp nhận làm người tình của sếp

Tôi nhận ra mình đã quá ngu ngốc đánh mất đi tuổi xuân của mình bao năm qua.

Rốt cuộc, tôi đã làm gì, có phải tôi đã quá tham lam mà vứt đi hạnh phúc của chính mình hay không? Tôi bẽ bàng nhận ra, bao năm làm người tình của anh tôi cũng chỉ là một con rối bên anh. Tôi đã không thực hiện được những kế hoach và tham vọng của mình. Tôi viết đơn xin nghỉ việc nộp cho phòng nhân sự và lặng lẽ dọn đồ đạc rời đi. Tôi không sợ bà vợ của anh đến đánh ghen nhưng tôi nhận ra tôi cần có một hạnh phúc chính đáng, tôi đã lãng phí đi tuổi trẻ của mình, giờ tôi cần bắt đầu làm lại cuộc sống của tôi.
Biết chuyện tôi ra đi, anh đã rất tức tối và cầu xin tôi đừng ra đi nhưng tôi không còn muốn làm người vợ “hờ” của anh nữa. Và anh cũng chẳng cho được tôi một khoản nào để bù đắp cho tuổi xuân của tôi dâng hiến cho anh. Tôi tự cười nhạo bản thân mình đã bị tham vọng tiền bạc che mắt, một người đàn bà có nhan sắc, có học thức cần gì phải bám vào người đàn ông để leo lên.
Tôi nhận ra rằng, người đàn bà muốn thành công thì hãy tự đi bằng chính đôi chân của mình chứ không phải là đứng trên vai hay dựa dẫm vào người khác để thành công. Giờ tôi phải đi tìm hạnh phúc riêng cho tôi, hạnh phúc thực sự chứ không phải là đi cướp, tranh giành của người khác nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét